Chẳng hẹn mà gặp, mỗi sáng, bạn kim giờ và bạn kim phút dáng nhỏ nhắn con của bác đồng hồ béo ú trú trên bức tường sơn màu vàng phía cuối giường đồng loạt trỏ xuống. Trỏ xuống chỗ chàng nằm. Anh bạn nhỏ ơi, đã đến giờ dậy rồi! Chúng tinh nghịch nhắc nhở chàng. Hay là chàng nghĩ chúng thường tinh nghịch nhắc nhở như vậy, vào mỗi sáng.
Đó là lúc 6 giờ 30. Chàng thức dậy. Đúng hơn, chàng bị đánh thức. Có lẽ trước lúc ấy, trước cái lúc bị đánh thức ấy, chàng đang mơ. Chàng mơ gì? Chàng mơ được vui chơi đùa giỡn cả ngày, với những người bạn nhỏ? Không phải ăn, cũng chẳng phải uống? Những việc thường ngày ấy, chàng cho là tẻ ngắt.
Giấc mơ của chàng, nếu nó quả thật là một giấc mơ, vô cớ bị ngắt quãng. Chàng quạu quọ. Chàng vươn mình cau có. Mắt chàng chưa buồn mở. Miệng chàng làu bàu thứ ngôn ngữ độc đáo của riêng chàng mỗi khi bực bội. Chàng huơ đôi tay bé xinh. Như chới với. Như chơi vơi. Như năn như nỉ một đám bạn nhỏ nào đó trong giấc mơ của chàng rằng thôi đi mà, cho mình chơi với! Như thể chàng đang cố níu kéo giấc mơ.
Đôi khi cũng có ngoại lệ. Chẳng hạn vào thứ bảy, chủ nhật hay ngày lễ, thời khóa biểu của chàng cũng đổi khác. Nhưng nói chung, một ngày của chàng thường bắt đầu theo cách thức như thế, theo giấc giờ như thế.
Rồi ba chàng ẵm chàng ra khỏi chiếc giường ấm, xuống sân chào mọi người. Những giọng nói quen thuộc và trìu mến của người thân dần kéo chàng ra khỏi cõi mơ. Nhưng chàng chẳng buồn hé miệng đáp lời một ai. Phần vì chàng hãy còn ngái ngủ. Phần tại chàng chưa biết nói.
Chàng chưa biết nói! Một gã trai chưa đầy 9 tháng tuổi, chưa biết nói, tất nhiên cũng chưa thể tự làm vệ sinh cá nhân. Ba chàng, mẹ chàng, bà ngoại chàng, hoặc bà dì Tư của chàng thay phiên giúp chàng làm những việc linh tinh mà chàng sẽ phải tự làm lấy khi lớn hơn một chút ấy.
Rồi, cùng với ba, chàng đi gặp một ông bạn già. Bạn mặt trời, phải tranh thủ tìm gặp lúc sáng sớm là tốt nhất. Càng gần về trưa tính tình ông bạn già ấy càng gắt gỏng và nóng nảy. Ba chàng bảo thế. Và chàng tươi cười nhìn những tia nắng mai xuyên qua kẽ lá tinh nghịch nhảy múa trên cơ thể, trên da thịt non tơ của chàng. Phơi nắng giúp chàng tránh được bệnh còi xương, khoa học nói thế. Nhưng chàng đâu phải bận tâm khoa học nói những gì! Với chàng, mỗi lần phơi nắng cũng chỉ là một lần được vui đùa với nắng sớm mà thôi. Chàng không sợ đen da vì nắng. Chàng là nam nhi. Nắng có sợ chàng thì sợ chơi, chàng quyết không sợ nắng!
Tạm biệt ông bạn mặt trời vui vẻ, chàng vào nhà, bắt đầu ăn điểm tâm. Bữa điểm tâm của chàng là sữa. Trước đến giờ vẫn thế, không khác. Khác chăng là cái cách chàng ăn. Lúc trước, chàng ăn bằng bình sữa, chừng mươi mười lăm phút đã xong một bình. Khỏe re! Dạo này chàng chán cách ăn ấy. Đúng ra, chàng chán ăn. Thế là mỗi lần đến giờ chàng ăn sữa, bà dì Tư phải múc từng muỗng cho chàng, đồng thời phải bày đủ trò vui chàng mới chịu nuốt. Nuốt lấy lệ.
Ba mẹ chàng đều phải tạm biệt chàng để đi làm khi chàng còn đang khổ sở đánh vật với từng muỗng sữa, với sự kiên nhẫn của bà dì Tư. Bữa ăn của chàng thường kéo dài, ăn sữa cũng thế mà ăn bột cũng chẳng khác là mấy. Đôi lúc, ba chàng cứ ngỡ không phải chàng đang ăn sữa và bột mà chính cái bột và cái sữa kia nó đang ăn chàng. Nó ăn mất "tự do" của chàng, thời gian của chàng và cả những niềm vui bé bỏng khác của chàng.
Nói thế có nghĩa là chàng chẳng thích ăn, chỉ thích đùa giỡn. Và đùa giỡn rất hăng say, lém lỉnh. Chàng vui đùa với những người bạn lớn. Với ông ngoại, chàng ngồi lên bụng, nhảy tưng tưng như đang phi ngựa, miệng cười móm mém. Với dì Hà Giang, chàng chơi trốn tìm, đôi mắt tròn xoe. Với bà cố, dì Ba, dì Út, chàng cũng làm đủ những trò vui khác mà chàng có thể bắt chước được. Đặc biệt, chàng thích chu miệng lại, làm "miệng heo", dù chẳng ai dạy bảo thế cả. Và chàng thường làm vậy mỗi khi bị người khác... chọc quê.
Buổi trưa, mẹ chàng về với chàng, cho chàng tí. Bà ngoại chàng cũng về với chàng, cho chàng tắm. Chàng thích tắm. Như chú cá con gặp nước. Tay chàng đập, chân chàng đạp. Nước tung tóe khắp nơi.
Vì thích đùa giỡn, nên giấc ngủ đến với chàng nhiều khi cũng rất khó khăn. Ban ngày chàng ngủ không nhiều lắm. Tối đến, ăn uống xong, chàng vào giường nhưng ít khi ngủ ngay mà còn phải quậy phá linh tinh hồi lâu, thường hơn 10 giờ đêm mới yên giấc. Có những hôm chàng trở chứng thức hoài. Bạn kim giờ và bạn kim phút dáng nhỏ nhắn con của bác đồng hồ béo ú lại phải đồng loạt chắp tay hướng lên trời mà than: Trời ơi, sao đến giờ này mà anh bạn nhỏ còn chưa ngủ?! Lúc đó, 12 giờ đêm, chàng mới chịu chợp mắt.
Ngày của chàng là vậy đó! Có lẽ nhiều lúc chàng nghĩ ngày của mình sao mà đơn điệu thế, ngần ấy chuyện cứ lặp đi lặp lại, tẻ ngắt, chán phèo! Nhưng ba mẹ chàng thì nghĩ khác. Kể từ lúc chàng xuất hiện trên cõi đời này, với họ, mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày vui...
Thế giới của chàng
Tắm
Chàng và bà dì Tư
6 nhận xét:
Ôi chàng!
Phải chi mình được như chàng ấy. Chỉ ăn, ngủ, chơi thôi.
Hehe ai nói chàng chỉ ăn, ngủ và chơi. Quan sát kỹ thì chàng rất hay suy tư ...
@ chú Út: Chú Út đừng có mơ nha. Hehe.
@ thầy Tâm: Hihi, đúng rồi! Đôi lúc chàng cũng hay suy tư lắm.
Cái vụ ăn của Tí ti xem ra cũng mất thời gian nhỉ . Chả bù anh Gôn ngày xưa - nuốt không kịp đút - dẫn tới cả mùa h2 vừa rồi lo giảm cân .
iu quá :)
Đăng nhận xét